Tớ tìm kiếm gì ở bản thân vào năm 23 tuổi ?

“Sống một cuộc sống của 1 đứa luôn theo đuổi lý tưởng, cầu toàn, tham vọng, không chấp nhận thực tại tầm thường là điều chưa bao giờ dễ dàng”.

Chào tớ, phiên bản năm 23 tuổi,

Đây là một phiên bản lý trí hơn, thực tế hơn của tớ. Tớ bắt đầu hiểu rõ bản thân là ai, muốn trở thành người như thế nào, và cần làm gì để đạt được con người bản thân tớ muốn hướng đến. Tớ phân biệt được đâu là hình ảnh lý tưởng trong đầu mình, đâu là hiện thực, và dần biết cách hành động cụ thể cho ước mơ thay vì đắm chìm trong các lý tưởng về sự hoàn hảo. Tớ cũng học cách ngừng áp đặt hình ảnh lý tưởng của mình lên người khác, thay vào đó là sự tôn trọng với nhu cầu và định hướng riêng của họ.

Từ năm ngoái trở về trước, tớ luôn sống trong trạng thái overthinking, overwhelmed và FOMO thông tin. Tớ muốn học mọi thứ trên đời, làm đủ thứ, nhưng lại mắc kẹt trong suy nghĩ và trì hoãn. Tớ tự trách vì những điều không hoàn hảo của bản thân và luôn chạy theo cảm giác rằng bản thân mình luôn không đủ tốt, chưa bao giờ yên tâm về bản thân mình. Năm nay, tớ bắt đầu hành động cho những suy nghĩ đó của mình – viết lại những gì học được, biết đặt điểm dừng khi tìm hiểu một kiến thức hoặc ý tưởng mới, biết track progress lại hành trình của mình để cảm thấy yên tâm hơn. Kể từ khi bắt đầu viết cái trang blog này, suốt 6 tháng qua, tớ đã bớt overthinking rất nhiều – và điều đó khiến tớ tin rằng: ghi lại và từng bước hành động để hiện thực hoá ước mơ của mình là một con đường phát triển đúng đắn, ngoài ra trong 6 tháng qua giờ tớ complete được tầm 5 - 6 quyển sách Kindle về các lĩnh vực: tình cảm, tâm lý, kinh tế, quản lý, công nghệ,…

Và khi tâm trí bớt ngập trong thông tin về việc chạy theo ngoại cảnh, não tớ mới bắt đầu có đủ bandwidth để lắng nghe chính mình. Tớ bắt đầu tìm kiếm bản thân và sự công nhận chính mình từ bên trong, không còn mải miết chạy theo hình mẫu thành công bên ngoài. Từ nhỏ, tớ luôn thấy mình khác biệt nhiều với bạn bè xung quanh, không có ai hiểu mình và lắng nghe cái lý tưởng xa vời của tớ mà người ta thường gọi là trẻ con, tớ luôn đặt nhiều câu hỏi về ý nghĩa sống, không chấp nhận được các quy tắc thực dụng vốn là thứ dùng để duy trì trật tự cho cái xã hội này mà “người lớn bảo là phải nghe”.

Tớ có 1 cái suy nghĩ: “Giáo dục đào tạo chúng ta thành lực lượng lao động, xong truyền thông lại là thứ định hướng con người đi theo kỳ vọng xã hội, từ đó con người dùng cả cuộc đời mình để chạy theo nó mà có khi còn không nhận ra điều đó, bị đánh giá nếu không tuân thủ đúng luật chơi của nó: đề ra định nghĩa về sự thành công, tuổi về sự kết hôn, sự ổn định, tài chính, trách nhiệm hôn nhân, gia đình,… Nếu đó là cách con người tồn tại và quản lý nhau trong xã hội này, thì thử hỏi đến khi nào con người mới được tự do quyết định cuộc sống của chính mình và không bị xã hội này đánh giá ?”. Tớ từng nghĩ nếu mình hiểu hết mọi thứ trên đời, tớ có thể viết lại luật chơi cho cái xã hội này. Tớ luôn đi tìm bản thân trong thế giới bên ngoài – qua thành công, kiến thức, và các mối quan hệ – vì hiểu biết là thứ duy nhất khiến tớ cảm thấy an toàn.

Nhưng rồi, tớ vẫn luôn có một câu hỏi về bản thân tớ rằng: “Nếu tớ có tất cả mọi thứ trên đời, tại sao bên trong tớ luôn có cảm giác trống rỗng, lạc lõng với cảm xúc của chính mình ?”. Có lẽ vì tớ đã quen với việc phải mạnh mẽ và tự lập đến mức không dám tin tưởng dựa vào ai để bộc lộ cái yếu đuối của mình. Khoảng trống đó, tớ nhận ra thực sự thứ mình còn thiếu chỉ là tớ đang đi tìm cảm giác được thấu hiểu, được chấp nhận, được yêu thương mà không cần phải gồng gánh, tớ tìm một người có thể nói với tớ rằng: “Cậu không cần cố gắng mạnh mẽ chứng minh bản thân với cái thế giới này, cậu được chấp nhận vì cậu là chính mình”.

Trước đây, tớ yêu một người để tìm kiếm một hình ảnh – một người khiến tớ thấy bình yên, thấu hiểu, lắng nghe, quan tâm chăm sóc dịu dàng với tớ từ những điều nhỏ nhặt, cho tớ thấy tình yêu thương thật lòng là có thật, không chỉ là cái mối quan hệ cho nhận mà nó có ý nghĩa hơn thế. Nhưng tớ nhận ra, đó không phải là con người thật của họ – mà chỉ là hình ảnh lý tưởng tớ phóng chiếu lên họ. Tớ chưa từng thực sự hiểu họ cần gì, có lẽ tớ yêu hình ảnh lý tưởng trong tâm trí bản thân chứ không phải thật sự là con người họ. Bởi cuối cùng, mọi mối quan hệ đều cần đến sự thấu hiểu và đáp ứng nhu cầu của cả hai phía – không chỉ là việc ai có thể lấp đầy khoảng trống của ai, tớ đã phá vỡ một số mối quan hệ với những người tớ yêu thương vì tớ gây quá nhiều áp lực lên họ, cố gắng thay đổi họ theo lý tưởng của tớ đến mức họ bị choáng ngộp và đẩy họ rời xa tớ, tớ luôn tự trách mình vì đây là một sai lầm mà tớ lặp đi lặp lại quá nhiều lần trong các mối quan hệ. Cho cùng thì: “Muốn người khác chấp nhận được sự khác biệt của mình, thì việc đầu tiên bạn phải chấp nhận được sự khác biệt và nhu cầu của người khác”.

Có lẽ đây là bước đầu của tuổi 23 giúp tớ nhận ra những điều này, nó là hạt giống ươm mầm cho các phiên bản tốt hơn của tớ trong tương lai, hi vọng tớ sẽ trở thành được 1 phiên bản làm bản thân thấy tự hào và yên tâm hơn. Về mục tiêu thì ở tuổi này, tớ đang cố gắng trở thành một Visionary Leader trong tương lai trau dồi được cả kỹ năng cứng và kỹ năng mềm trong các kiến thức về công nghệ, kinh tế và quản lý, dùng lý tưởng và kiến thức của mình để tạo ra được thứ gì đó sẽ giúp thế giới này tốt đẹp hơn, biết cách chia nhỏ những mục tiêu của mình thành các hành động cụ thể để có thể cộng tác với người khác tốt hơn. Về mặt tình cảm, tớ mong muốn mình gặp được đúng thời điểm với 1 soulmate có thể chấp nhận được con người tớ, đồng hành được trên hành trình theo đuổi các lý tưởng của tớ nếu cậu cũng đang theo đuổi một thứ như vậy.

Last Updated On June 14, 2025